Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010

Daddy Long legs

Chương I
Ngày thứ tư buồn bã

Vào ngày thứ tư đầu tiên của mỗi tháng, người giám hộ của Trại trẻ em mồ côi John Grier sẽ đến kiểm tra.
Jerusha Abbott ghét những ngày đó nhất.Cô là đứa trẻ lớn nhất trong trại trẻ mồ côi. Cô có trách nhiệm đảm bảo mọi thứ phải sạch sẽ.Cô cũng phải tắm rửa cho tất cả 97 đứa trẻ mồ côi.

Hôm nay là một trong những ngày đó.
Bây giờ đã là cuối ngày và cô ấy đang ngồi xuống, nghĩ lại về ngày hôm nay.
Bà Lippett,bà quản lí,đã khiến Jerusha bận rộn cả ngày.
Jerusha nhìn ra cửa sổ và xem người giám hộ lái xe đi nghĩ tới cánh cửa của trại trẻ mồ côi.Khi cô đang mơ tưởng tới việc ra ngoài với một chiếc xe giống như vậy thì cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“ Jerusha!Chị phải tới văn phòng ngay bây giờ!”
Đó là Tommy Dillon.Nó là một đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi.
Một cảm giác sợ hãi lan khắp người Jerusha.
“Mình đã làm điều gì sai?”
“Bánh kẹp ko ngon chăng? Ôi chúa ơi ! Hay một đứa trẻ đã vô lễ?”
Cô đi tới văn phòng của bà Lippett và thấy lưng của một người đàn ông.
Bóng của ông ta đổ dài xuống hành lang.
Tay chân ông ấy đều rất dài và chiếc bóng của ông ấy nhìn như một con nhện chân dài.
Jerusha đi vào phòng, bà Lippett nói ngay:”Ta có một tin tức cho con đây. Con có thấy người đàn ông vừa đi ko?”
“Con chỉ thấy lưng ông ấy”Jerusha trả lời.
“Ông ấy là một trong những người giám hộ quan trọng nhất của chúng ta.Ông ấy nói với ta ko được tiết lộ tên của ông ấy cho con.Ông ấy ko muốn con biết tên ông ấy.”
“Tại sao bà ấy lại nói với mình điều này?”Jerusha nghĩ thầm.
Bà Lippett tiếp tục, “Con có nhớ Charles Benton và Henry Freize ko?Uhm, người đàn ông này đã gửi bọn nó và những đứa con trai khác đi học đại học.”
Cho tới bây giờ ông ấy vẫn chỉ chọn con trai.Ông ấy ko thích con gái lắm.Dù sao thì, trong lần gặp mặt hôm nay, chúng ta đã có một buổi thảo luận.Giờ đây, con đã quá lớn để ở lại trại trẻ mồ côi.Nếu như bình thường, con sẽ phải đi làm, nhưng vì điểm số của con, nhất là ở môn Tiếng Anh, người đàn ông này đã đề nghị đưa con tới đại học.”
Jerusha choáng váng:”Tới đại học!” Cô thốt lên.
“Đúng vậy,ông ấy nghĩ con có tài và muốn con trở thành một nhà văn.Ông ấy sẽ trả tiền ăn và học phí cho 4 năm học của con ở đại học. Ông ấy cũng sẽ gửi cho con một số tiền trợ cấp 37 đô-la mỗi tháng. Đổi lại, con phải viết thư cho ông ấy mỗi tháng nói cho ông ấy về sự tiến bộ của con.Lá thư sẽ được viết tới ngài John Smith.Đó ko phải tên thật của ông ấy.Ông ấy sẽ ko viết thư lại cho con, vì vậy đừng hỏi ôn gấy bất cứ thứ gì.Con phải nhớ rằng phải kính trọng ông ấy.”
Jerusha ko biết phải nói gì.
Cô ấy đang quá phấn khích.
Cô chỉ nói:”Vâng, thưa bà”.
Rồi cô ấy rời khỏi căn phòng.



215 Fergussen Hall
September 14th
Ngài Giám sát tốt bụng người gửi trẻ mồ côi tới đại học thân mến,

Cuối cùng tôi cũng đã tới đại học.
Tôi rất ngạc nhiên bởi mọi thứ ở đây.
Tôi vẫn thường bị lạc khi đi lại xung quanh.
Lần sau, tôi sẽ miêu tả cho ngài nơi này kĩ hơn.
Tôi sẽ chưa tham dự lớp học nào cho tới thứ 2, nhưng tôi muốn viết lá thư này ngay lập tức.Tôi ít khi viết thư vì vậy thật kì lạ khi viết một lá thư như thế này.
Trước khi tôi khởi hành sáng hôm qua, bà Lippett có nói với tôi rằng phải thật kính trọng ngài nhưng làm thế nào để kính trọng ngài khi tôi còn ko biết ngài?
Tôi chỉ biết 3 điều về ngài:
1. Ngài rất cao
2. Ngài rất giàu
3. Ngài ghét con gái
Tại sao tôi phải gọi ngài là ngài John Smith?
Nếu tôi gọi ngài là người ghét con gái hay người giàu có thì sẽ ko hay chút nào.
Nhưng nếu tôi gọi ngài là ngài nhện chân dài thì sao?
Ngài có lấy làm phiền ko ? Tôi mong là ko.
Tôi nghĩ đó chỉ là tên riêng của một loài vật.
Chúng ta sẽ ko nói cho bà Lippett điều này.
Đã có chuông báo đến giờ ngủ rồi!Đèn đã tắt!
Chúc ngủ ngon ngài chân dài.

Với sự kính trọng nhất
Jerusha Abbott

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét